Tôi nhập viện, làm một loạt xét nghiệm chuẩn bị cho ca mổ áp-xe hậu môn.
Tới lượt siêu âm bụng — lần đầu tiên của tôi. Bác sĩ thăm dò kỹ, trong lúc thao tác, bà thì thầm với người phụ tá. Tôi nghe không rõ lắm nhưng cũng đủ hiểu gan tôi “không được đẹp!”. Tôi không quá ngạc nhiên bởi lúc nhỏ người lớn từng nói tôi bị “nóng gan”.
Tôi chưa mấy lo lắng. Tôi vẫn chạy, đá bóng, thức khuya dậy sớm mà không thấy gì bất thường. Đầu óc còn rõ ràng, phân tích được mọi thứ. Chỉ có một điều khó nói: cảm giác stress nhẹ đã diễn ra âm ỉ thời gian dài.
Rồi bác sĩ nói, giọng lặng đi: “Nghi ngờ có khối u. Đề nghị làm CT.”
– “Có đau không?” – Bà ấn nhẹ vào bụng tôi phía dưới xương sườn.
– “Dạ không!” – Tôi trả lời, giọng tự nhiên dù lúc đó tim đang đập nhanh.
Tôi tin lời bác sĩ đến khoảng 90%, dù bà chỉ nói “nghi ngờ”. Vì tôi không có triệu chứng rõ rệt nên vẫn khắc khoải hy vọng: nếu có khối u, thì hãy là cái được phát hiện sớm.
Cuối cùng CT ngực và bụng cũng xong. Tôi có một ngày để chờ kết quả hội chẩn. Ngày ấy là một ngày thật sự dài, rất dài. Thời gian dường như đang chậm lại.
Buổi chiều, một nữ điều dưỡng dẫn tôi vào phòng gặp bác sĩ để nghe kết quả hội chẩn.
Tôi ấn tượng bởi phong thái tự tin, chuyên nghiệp của bác sĩ — trái ngược với sự rụt rè, bối rối của mình. Trên màn hình là hình ảnh CT của tôi. Ông vừa chỉ tay, vừa rê chuột, giải thích từng mảng sáng tối nhưng tôi không hiểu mấy.
Giọng ông chậm rãi, rõ ràng, như trút một tiếng sét:
– Em bị ung thư gan. Phát hiện trễ, khối u đã lớn. Cần phẫu thuật gấp!
Tôi chết lặng. Trong đầu rối loạn, chưa tin nổi chỉ mấy tấm ảnh đen trắng lại có thể định đoạt số phận mình. Nhưng ông chắc nịch:
– Điều này đúng 100%.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng chắc ông đã nhìn thấy sự bất an trên gương mặt tôi. Ông tiếp tục giải thích: cách phát hiện, cơ hội phẫu thuật, tỉ lệ thành công, biến chứng… xen kẽ những câu động viên.
– Em được phát hiện tình cờ. Nhiều người chỉ biết khi bệnh đã quá muộn, không còn cứu được nữa.
Tôi chênh vênh, không biết nên xem đây là may mắn hay bất hạnh?
– Em còn trẻ, còn con nhỏ. Tôi sẽ trực tiếp phẫu thuật cho em.
Lời này cho tôi niềm tin, nhưng không sao xóa được bóng tối đang lan tràn trong đầu.
Cuộc trò chuyện rồi cũng kết thúc.
– Dạ, cảm ơn bác sĩ. – Giọng tôi nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy.
Bước ra ngoài, lòng tôi hoang mang vô độ. Không khí ở bàn tiếp tân như lặng đi. Mọi người biết tôi chỉ nhập viện vì một ca mổ nhỏ, đâu ngờ tôi vừa nghe tin dữ về một ca mổ gan đầy rủi ro.
Một nữ điều dưỡng, chắc chỉ hơn tôi vài tuổi, nhận ra ngay. Chị ấy đi cùng tôi về phòng, giọng nhỏ nhẹ, ấm áp, động viên từng câu. Tôi biết ơn, nhưng nỗi buồn vẫn đè nặng. Dù được an ủi, tôi vẫn chưa quen nổi với sự thật mới: Tôi là một bệnh nhân ung thư!
Về đến phòng, tôi nằm xuống, lại ngồi bật dậy, rồi lại nằm. Tâm trí rối bời. Trên tay là chiếc điện thoại. Tôi chuẩn bị nhắn một tin buồn đến người phụ nữ quan trọng nhất đời mình – vợ!
Leave a Reply